Tôi đến Long Hải lần đầu tiên có lẽ cách đây
cũng đã hơn 15 năm vào một buổi chiều trước tết. Cảm giác hơi ngỡ ngàng
khi xe lượn qua mũi núi Kỳ Vân sát biển để đi vào một cung đường hai
bên rợp bóng một rừng cây đang đồng loạt trổ hoa màu hồng phớt, tựa như
hoa đào. Ngủ một đêm trên bãi biển Thùy Dương rồi hôm sau lên đường.
Sau này, có dịp trở lại đây nhiều lần trong nhiều mùa mưa nắng khác nhau
để biết, hiểu, và càng yêu thêm một góc nho nhỏ xinh xinh này của thiên
nhiên vùng Đông Nam bộ. Thực ra, Long Hải không xa TP. Hồ Chí Minh lắm
và cách Bãi Sau thành phố du lịch nổi tiếng Vũng Tàu chỉ một eo biển
nhỏ. Long Hải trở thành khuất nẻo vì cách trở giao thông. Từ TP.Hồ Chí
Minh theo đường 51 đi về phía biển, sức hút của Vũng Tàu kéo ta lướt qua
ngã tư thị xã Bà Rịa. Sau khi xài hết quỹ thời gian hạn hẹp của một kỳ
nghỉ cuối tuần, chỉ còn mỗi cách ba chân bốn cẳng đánh nước mã hồi kịp
trở lại thành phố khi Vũng Tàu đã lên đèn. Long Hải, do đó chỉ thích hợp
với những người đã biết cái nhộn nhịp Vũng Tàu đến chân tơ kẽ tóc và
muốn tìm một góc biển trời yên tĩnh.
Có nhiều ngả đường dẫn đến Long Hải. Thuận tiện hơn cả là từ TP.Hồ Chí
Minh, theo Quốc lộ 51 về thị xã Bà Rịa. Xuyên qua thị xã tỉnh lỵ đang
trở mình đô thị hóa, theo đường 44, chạy về hướng Đông Nam. Con đường
tráng nhựa phẳng phiu này dẫn chúng ta băng qua những cánh đồng muối của
huyện Long Điền. Vào mùa thu hoạch, những kim tự tháp trắng hai bên
đường rải ra hun hút tận chân núi. Khi những cánh đồng muối xuất hiện
cũng là lúc núi Châu Viên cao khoảng 340m đã mờ mờ nơi chân trời.
Lướt qua thị trấn Long Hải, bên đường lác đác hiện ra những khu du lịch
như mời chào. Tùy bạn. Khách sạn và bãi tắm Thùy Dương cơ sở du lịch của
người Việt dễ tìm thấy cảm giác ấm cúng; Anoasis Beach Resort, nữ chủ
nhân là một người Pháp sành điệu sẽ tiếp bạn với thực đơn và phong cách
Pháp; còn Golf - 5 là một khách sạn đang trong quá trình hoàn thiện
chuẩn bị khai thác. Nhưng để biết kỹ hơn và cảm nhận một cách sâu sắc
tính cách hấp dẫn kỳ lạ của vùng này, bạn nên đi vào mùa Xuân.
Địa hình Long Hải với những dãy núi cao khoảng vài trăm mét, dài hàng
chục kilômét có thể là những chấn động tạo sơn kéo dài từ những cao
nguyên Liang biang, Di Linh dần lịm tắt trước khi hòa vào với biển. Mùa
khô, rừng ở đây xơ xác, bày ra những cụm đá granit muôn hình nghìn vẻ,
một thế giới thú vị của đá đang kể lại cho bạn nghe về quá trình diễn
tiến địa chất xa xưa của mình trước khi định hình. Còn thế giới thực vật
là những cánh rừng thứ sinh bán khô hạn từ Ninh Thuận, Bình Thuận kéo
vào. Rừng Long Hải chỉ đâm chồi, nảy lộc, đơm hoa sau một mùa mưa đẫm
nước.
Một con đường nhựa phẳng phiu đưa bạn lên đỉnh. Đỉnh núi với rất nhiều
hang động vốn là căn cứ địa cách mạng đang được tôn tạo kể lại với chúng
ta về một thời gian khó, chiến đấu, hy sinh. Lưng chừng núi, trên một
mỏm đá chênh vênh, các tín đồ đạo Cao Đài xây dựng một cơ sở tu tập đặt
tên là Bạch Vân động. Kiến trúc tôn giáo trắng toát này, những ngày trời
trong, nhìn thấy rất rõ từ dưới đường. Còn đứng ở đây, người ta có thể
nhìn ra bốn phía chân trời. Dưới xa kia, biển xanh, cát trắng, mũi Kỳ
Vân, cả một vùng đồng bằng chân núi hiện ra như một mô hình.
Điều kỳ lạ là về mùa khô, dưới một gốc cây già lối rẽ vào chùa có để rất
nhiều can nhựa trống với một lời đề nghị: “Mỗi khách thập phương thăm
viếng, cố gắng mang cho chùa mỗi người một can nước nhỏ”. Mùa khô ở đây
đến cây cối còn phải thu mình lại trong dạng tiềm sinh huống chi là con
người. Vậy mà bạn xem, chân dung các vị tu hành ở đây khác gì tiên
thánh. Khả năng sinh tồn của con người bao giờ cũng là một bí ẩn.
Thăm Long Hải vào mùa Xuân, thiên nhiên sẽ phô diễn cho bạn một cảnh
tượng hoành tránh đến bất ngờ. Từ một khu rừng xác xơ, khô khát, chỉ sau
vài trận mưa, cả một thiên nhiên như bừng tỉnh, như vừa tắm gội, sáng
lòa, cây cối đâm chồi, nảy lộc, kết nụ, trổ hoa như trong thần thoại, có
khi chỉ sau một đêm.
Những hôm rượu say, ngủ lại trong điền trang của một người bạn, đêm đi
ăn về, thỏ rừng chạy loang loáng trước đèn xe. Bình minh, tỉnh giấc
trong tiếng gà rừng xao xác gáy và ngoài kia, bên cửa sổ, cây bằng lăng
chiều qua đang chớm nụ, sáng nay bỗng bất ngờ khoác lên mình một tấm áo
choàng lộng lẫy màu tím Huế điểm vàng.
Bài, ảnh: Nguyễn Trọng Huấn